Hiển thị các bài đăng có nhãn Cuộc sống. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Cuộc sống. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 12 tháng 12, 2007

Thương yêu là hành động

“Nếu
mình không bao giờ có nó nữa, mình cũng chẳng tiếc!”- Tôi nghĩ và thấy
mắt mình nhòe đi khi đứng trong tiệm giặt là. Tôi đang chờ nhận lại
quần Jeans và áo sơmi của Brett- đứa em con của mẹ kế của tôi. Nó 16
tuổi, nghịch phá hết thứ này đến thứ khác. Và bộ quần áo mới này của nó
đã thủng lỗ chỗ và đầy vết thức ăn.




Mệt. Chán. Tôi ngồi bệt xuống sàn, chờ người ta là lại quần áo một lần
nữa. Mà quần áo đâu đã là gì. Brett đã phá hỏng hết giấy dán tường. Ga
giường của nó chỉ thọ được một tuần từ ngày tôi bỏ cả một buổi chiều để
đi mua. Cửa sổ đã phải sửa vài lần vì nó… phá cửa trốn đi bụi! Nhưng
không có gì có thể sánh được sự mệtmỏi về tinh thần mà Brett gây ra cho
cuộc sống bình lặng của tôi.



Tôi biết Brett cần được quan tâm. Bố mẹ Brett cũng ly dị và mẹ Brett
lấy bố tôi khi nó mới 12 tuổi. Nhưng hoàn cảnh tôi nào có khác gì? Mà
tôi cũng thường xuyên cầu nguyện cho nó được hạnh phúc đấy chứ! Tôi vẫn
nhớ câu: “Hãy yêu thương cả người hàng xóm của bạn”. Tôi thấy hoàn toàn
có thể yêu thương hàng xóm của tôi, nhưng sao thấy khó yêu thương đứa
em “ngoại tộc” này quá.



Nhưng trong suốt bốn năm vừa rồi, tôi đã cố ý đối xử với Brett kiên
nhẫn hết sức có thể. Nhưng Brett chưa bao giờ thay đổi cách sống quái
quỷ của nó. Và trong lòng, lúc nào tôi cũng mong ước: “Giá như mình
không phải gặp nó trong nhà mình nữa. Mình không chịu nổi nó nữa rồi!”.




Khi Brett 18 tuổi, nó quậy phá trong một party rồi bị cảnh sát bắt. Sau
đó thì bị gửi tới một trường dạy nghề đặc biệt dành cho học sinh “có
vấn đề về tâm lý”.



Chế độ của trường này rất khắt khe. Nhưng thật đáng ngạc nhiên, trong
số hơn 30 học sinh của lớp, Brett là một trong 5 người đủ điểm tốt
nghiệp.



Vào buổi lễ tốt nghiệp, Brett được biểu dương và lên phát biểu trước
toàn trường. Nó còn được đưa cho một bông hoa hồng để tặng cho người
nào mà nó coi là có ý nghĩ với nó nhiều nhất.



Brett cảm ơn các thầy cô giáo, rồi cảm ơn bố mẹ, cuối cùng là hướng về
phía… tôi: “Tôi cũng muốn cảm ơn người chị, con của bố dượng tôi. Chị
ấy luôn ở cạnh tôi, dù có chuyện gì xảy ra. Đối với bố mẹ tôi thì tôi
là con của họ, và họ có trách nhiệm với tôi. Nhưng chị ấy thì bị “gắn”
với tôi mà không mong đợi. Vậy mà chị ấy vẫn luôn cho tôi thấy chị ấy
thương yêu tôi đến mức nào. Và tôi cũng yêu thương chị ấy y như thế!”.



Tôi đứng lặng đi khi Brett tiến về phía tôi, đặt bông hoa hồng vào tay
tôi và ôm tôi rất chặt. Tôi nhận ra rằng dù tôi luôn đấu tranh thầm
lặng với sự “oán hận” của mình đối với Brett, nhưng nó chỉ nhìn thấy
những gì tôi đã làm cho nó.



Yêu thương là hành động. Có thể chúng ta không hoàn toàn có những
suy nghĩ tốt đẹp về một số người nhất định. Nhưng chúng ta vẫn có thể
yêu thương họ.



Theo blog của Cadaver


Bao giờ mới trở thành đàn ông?

Lên
năm tuổi, anh bảo tôi: Mày đếch phải con trai vì hay khóc nhè. Tất
nhiên là tôi không đồng ý. Từ đó tôi không khóc nữa, cho dù có ngã xầy
da, xước đầu gối thì tôi nhất quyết không khóc.



Cũng có lần đi nhổ răng bị tiêm vào lợi đau quá, nhưng tôi chỉ chảy
nước mắt thôi chứ không kêu rầm trời như mấy đứa con gái vào trước.



Đàn ông con trai mà! Thế rồi tức tốc chạy đi tìm khoe với anh bạn rằng
mình đã thành đàn ông như thế nào. Anh cười khẩy, bảo tôi vẫn chưa phải
là đàn ông. Phải học toán giỏi hơn bọn con gái thì mới là đàn ông.



Từ năm lớp 1, tôi đã lao vào học toán như điên. Đến năm lớp 4, tôi giải
được những bài toán cải cách mà mấy cậu bạn tôi cũng phải bó tay. Ấy mà
cái môi anh vẫn cứ trề ra mới lạ chứ. Anh bảo: Nếu không biết chơi
những trò của con trai thì làm sao gọi là con trai được. Vậy là chương
trình phấn đấu để trở thành một thằng con trai thật sự của tôi lại bị
thay đổi chút ít.



Đến năm học cuối cấp hai, tôi đã có thể song phi cao tới bàn cao quá
đầu bọn con trai cùng lớp. Chơi ném loong thì hất tung cái ống bơ sữa
bò lên tận đầu phố. Bổ vỡ đôi hơn chục con quay của bọn bạn. Mặt anh
vẫn lạnh lùng. Đàn ông thì phải gánh nước thay bố mẹ chứ. Ai đời nhà có
con trai mà cứ để bố mẹ đêm nào cũng thức đến ba, bốn giờ sáng để kẽo
kẹt gánh nước thế bao giờ?



Đến khi học cấp III, tôi khoe nhà mình đã lắp đường ống nước Hà Lan,
không còn phải gánh nước nữa. Nhưng, anh bảo tôi vẫn đếch phải là đàn
ông. Làm đàn ông thế nào khi mà chưa có bạn gái? Ôi cái sự dễ hiểu thế
mà sao tôi có thể quên cơ chứ?



Nhưng khốn nỗi, muốn cưa cẩm con nhà người ta thì phải có xe cộ, tiền
tiêu đàng hoàng. Chương trình của tôi được hoạch định gói gọn trong năm
năm. Bỏ học đại học, học tiếng Anh cấp tốc để xin việc. Lao vào làm
ngày làm đêm, đặng đổi được chiếc xe cuốc cọc cạch thành cái xe máy.
Đích đến của tôi đang ngày càng rõ nét...



Đưa thiếp cưới đến nhà ai thì ngại chứ đưa đến nhà anh, thậm chí tôi
còn thấy vui là đằng khác. Anh không hề mất cảm giác: Đàn ông cái con
khỉ! Đã có nhà riêng chưa đòi làm đàn ông?



Hơ... cái này thì tôi chưa hề nghĩ đến. Vốn đơn giản, tôi định rằng nếu
nhà chật thì vợ chồng cứ thuê nhà mà ở chứ cần gì mua. Anh bảo, thế hai
mươi năm nữa con cậu nó khoe với bạn nó là bố nó vẫn đi thuê nhà để ở,
nhưng vẫn là người đàn ông chân chính à?



Ôi trời, sắp có sự vui mà đầu óc tôi vẫn cứ mụ mị cả đi. Trong đám
cưới, tôi vẫn cười để chụp ảnh nhưng ai cũng tưởng chú rể nhớ người yêu
cũ nên buồn quá, mặt rầu rầu như có đám.



Hai mươi năm lấy nhau là hơn bảy nghìn ngày vợ tôi phải đi ngủ trước để
tôi hì hục đến sáng sớm mà làm việc - mọi người gọi là "cày" - để kiếm
tiền. Trong nhà, chồng báo về thông tin nhà đất nhiều đến độ, cứ ba
tháng một lần, vợ tôi lại gọi hàng đồng nát vào bán. Cũng đến một ngày,
tôi mời anh chị đến mừng tân gia. Ngày mà tôi chắc mẩm anh phải công
nhận với tôi rằng trở thành người đàn ông thực sự không phải là điều
không tưởng đã đến..



Rượu đã ngà ngà, anh giơ cao chén, chúc tôi: Chúc cô chú mau dựng vợ gả
chồng cho cháu. Một người đàn ông thực sự phải sớm lo chu toàn cho con
mình chứ. Miếng thịt gà trong mồm tôi như nghẹn lại. Không hóc xương
nhưng nước mắt giàn giụa đến nực cười.



Đến bây giờ tóc tôi đã muối tiêu, tóc anh đã phải đi nhuộm nhiều lần.
Thỉnh thoảng anh vẫn đến thăm tôi làm vài ván cờ. Thỉnh thoảng anh lại
hỏi tôi, thế đã nhắm được cái nhà nào cho thằng cả chưa? Thế đã xin
được cho thằng cháu nội đi học mẫu giáo chưa? Thế hai vợ chồng đã định
làm gì khi về hưu chưa?



Đàn ông, đàn ang thì phải lo lắng được cho con cháu chứ. Tôi thủng
thẳng nói, làm đàn ông thế quái nào được hả anh? Lo thế thì lo cả đời.
Anh lại cười đắc chí, thế nhé, thành đàn ông thế đếch nào được? Trong
khi phụ nữ cứ đẻ con xong là thành đàn bà. Làm đàn ông thì còn lâu.



Đúng lúc ấy, thằng cháu nội nó mải chạy, vấp ngã lăn ra sân. Cả hai lão
già ngoảnh đầu lạnh te: "Đàn ông con trai thì phải tự đứng dậy chứ nằm
đấy mà khóc à?"



Làm đàn ông khó thế đấy, bạn có thể phải phấn đấu cho đến hết cả cuộc
đời để có thể trở thành một người đàn ông đích thực! Trong phần còn lại
của thế giới trừ phụ nữ ra thì còn hai loại người, đó là những người
đàn ông và những thằng ngốc. Khác nhau ở chỗ người đàn ông thì dám nói
và chịu trách nhiệm trước lời nói của mình, còn thằng ngốc thì không!
Thật đơn giản, vậy bạn muốn làm người đàn ông hay là thằng ngốc!



Người dịch: Rukawabi


www.vn8x.com


Thứ Sáu, 7 tháng 12, 2007

Chuyện ăn uống khi làm việc ở nước ngoài



Còn một số điều khác bạn cần biết về chuyện ăn uống khi làm việc ở nước ngoài.



Chú ý đến món thịt ngựa



Nhiều người dân châu
Âu, đặc biệt là người Pháp và người Bỉ, thấy thịt ngựa rất ngon. Tuy
nhiên, sẽ có rất ít người Mỹ chấp nhận món ăn đó bởi với họ, ngựa là
một loài vật vô cùng giá trị; người Mỹ coi những động vật nuôi lấy thịt
là cừu, lợn chứ không phải ngựa.



Châu Âu thì luôn dư
thừa ngựa sau mỗi lần giải tán các đội quân lớn. Vì vậy, nếu bạn gặp
khách hàng người Anh, nhớ chuẩn bị tinh thần trong trường hợp bạn dị
ứng với đồ ăn làm từ thịt ngựa.



Thịt lợn và thịt bò



Thịt lợn là loại thức ăn vô cùng phổ biến ở nhiều nước châu Á, điển hình là Trung Quốc, và Việt Nam.
Tuy nhiên, đó lại là món ăn bị cấm đối với những người Hồi giáo và Do
Thái. Trong khi đó, bò là loài vật được nhiều người theo đạo Hindu tôn
sùng. Thịt bò cũng không phải món ăn phổ biến ở Ấn Độ.



Khâu chuẩn bị bữa ăn



Đôi lúc chính việc
chuẩn bị một món ăn lại khiến khách nước ngoài khó chịu. Người Nhật
thấy món Sushi thật ngon, nhưng một số khách nước ngoài sẽ xanh mặt khi
nghĩ đến việc ăn một miếng cá tươi. Người Ai len có một món ăn “khét
tiếng” gọi là Hákarl, là thịt cá mập đã được chôn dưới đất 6, 7 tháng.
Món thịt này có mùi vị và hình thức đặc biệt, với người khác có thể là
kinh khủng, nhưng với họ là niềm tự hào.



Những sinh vật xấu xí



Nhiều người thậm chí
còn không thể nhìn hoặc sờ những con nhện chứ đừng nói là ăn chúng.
Nhưng nhện lại là món ăn phổ biến ở nhiều nơi như Lào, Madagascar,
Nam Mỹ. Ở Trung Quốc, nơi có số dân chiếm tới 1/6 dân số thế giới, thức
ăn được làm từ tất cả những loài sinh vật, miễn là không độc, như mối,
sâu, bọ cạp… Trên thực đơn của người Trung Quốc còn có những món ăn lạ
lùng như trứng trần nước tiểu ngựa, chân vịt đỏ đông, súp môi cá.



Gặp phải những món ăn
lạ lùng như vậy, làm sao để chuyến công cán nước ngoài của bạn diễn ra
suôn sẻ? Một kỹ năng cần có là học một vài điều về cách nấu nướng của
nước bản địa trước khi đến đó. Ngoài ra, bạn có thể tìm đến các nhà
hàng chuyên phục vụ món ăn của nước bạn sẽ đến để làm quen trước. Bạn
cũng nên hỏi ý kiến và xin kinh nghiệm từ những người đã từng đến đất
nước đó.



Còn trong trường hợp
bất khả kháng mà được mời một món ăn lạ, tốt nhất là bạn không nên hỏi
gì về món ăn đó, cũng đừng tỏ thái độ kinh tởm và từ chối. Vì lợi ích
kinh doanh của chính bạn, hãy vờ như bạn đã ăn quen món đó rồi, sau đó
cố gắng cho món ăn vào mồm và nuốt thật nhanh.



Linh Hương Đặng


Theo GetCustoms/Dân Trí


Thứ Tư, 5 tháng 12, 2007

Câu chuyện con lừa

Một
ngày nọ, con lừa của một ông chủ trang trại sảy chân rơi xuống một cái
giếng. Lừa kêu la tội nghiệp hàng giờ liền. Người chủ trang trại cố
nghĩ xem nên làm gì. Cuối cùng ông quyết định: con lừa đã già, dù sao
thì cái giếng cũng cần được lấp lại và không ích lợi gì trong việc cứu
con lừa lên cả. Ông nhờ vài người hàng xóm sang giúp mình. Họ xúc đất
và đổ vào giếng. Ngay từ đầu, lừa đã hiểu chuyện gì đang xảy ra và nó
kêu la thảm thiết. Nhưng sau đó lừa trở nên im lặng. Sau một vài xẻng
đất, ông chủ trang trại nhìn xuống giếng và vô cùng sửng sốt. Mỗi khi
bị một xẻng đất đổ lên lưng, lừa lắc mình cho đất rơi xuống và bước
chân lên trên. Cứ như vậy, đất đổ xuống, lừa lại bước lên cao hơn. Chỉ
một lúc sau mọi người nhìn thấy chú lừa xuất hiện trên miệng giếng và
lóc cóc chạy ra ngoài.



Cuc sng
sẽ đổ rất nhiều thứ khó chịu lên người bạn. Hãy xem mỗi vấn đề bạn gặp
phải là một hòn đá để bạn bước lên cao hơn. Chúng ta có thể thoát khỏi
cái giếng sâu nhất chỉ đơn giản bằng cách đừng bao giờ đầu hàng.


Nguồn: Internet

Phía sau những nghề “lung linh”



Nhà thiết kế thời trang



Hào quang: Vi vu nước ngoài như đi chợ, hết kinh đô ánh sáng Paris đến kinh đô thời trang Milan,
trang điểm cho những siêu mẫu hấp dẫn gợi cảm. Nếu bạn là một nhà thiết
kế tiếng tăm, chẳng có gì đáng ngạc nhiên nếu một ngày George Clooney
đặt hàng với bạn.



Sự thực:
Giống như nghề người mẫu, cạnh tranh trong nghề thiết kế thời trang cực
kỳ khốc liệt. Nếu bạn không đủ bản lĩnh, bạn có thể bị đánh bật ra bất
cứ lúc nào.



Thu nhập: 39.649 USD/năm



Bác sĩ phẫu thuật



Hào quang:
khả năng thay đổi hoặc cứu sống sinh mạng của người khác, bạn là người
hùng trong mắt mọi người. Bạn được tiếp xúc với những bóng hồng xinh
đẹp, được là người sửa sang nhan sắc cho họ. Còn gì quan trong hơn?



Sự thực:
Trong thực tế, cuộc sống tại bệnh viện khác xa những gì bạn được xem
trên phim ảnh. Theo đuổi nghề này, bạn cần chuẩn bị tinh thần làm việc
trung bình 60 tiếng một tuần và luôn đối mặt với những cuộc kiện tụng.



Thu nhập: 239.742 USD/năm



Phi công



Hào quang: Giờ
làm việc linh hoạt, được du lịch khắp thế giới không những miễn phí mà
còn được trả tiền, xung quanh là rất nhiều những cô tiếp viên xinh đẹp,
thu nhập đáng mơ ước.



Sự thực: Để
trở thành một phi công lái máy bay thương mại, bạn cần có kinh nghiệm
250 giờ bay và bằng lái máy bay thương mại. Ngoài ra, các khóa đào tạo
và hướng dẫn bay có thể tiêu tốn của bạn từ 50-70 nghìn USD. Bạn cần có
một thần kinh thép để đối phó với những trường hợp khó lượng nhất.



Thu nhập: 59.308 USD /năm



Nhiếp ảnh gia



Hào quang:
Một ngày đặc thù của nhiếp ảnh gia là gặp gỡ các ngôi sao, đi tới những
địa điểm nổi tiếng, đẹp như thiên đường, ngắm nghía và bấm máy. Công
việc đơn giản như một chuyến du lịch, dạo chơi. Nếu bạn tài năng, bạn
sẽ được nhiều ngôi sao nhờ cậy đến, và số tiền bạn kiếm được sẽ theo
cấp số nhân.



Sự thực: Hầu
hết các nhiếp ảnh gia đều khởi nghiệp với thù lao rất khiêm tốn với vai
trò làm trợ lý. Họ đi lên từ những tháng ngày khó khăn. Để có một ngày
đứng trên đỉnh cao, bạn phải chấp nhận nhiều năm tháng bươn bả khắp
nơi, tự tìm cho mình một phong cách được mọi người công nhận.



Thu nhập: 27.850 USD /năm



Linh Hương Đặng


Theo CareerBuilder/Dân Tri

Thứ Hai, 3 tháng 12, 2007

Làm “sếp” ở công ty nhỏ hay làm “lính” ở công ty lớn?




Thông
thường, chức vụ càng cao thu nhập càng nhiều. Tuy nhiên, có những
trường hợp vị trí cao không hề tỉ lệ thuận với mức lương, đơn giản vì
làm sếp ở công ty nhỏ lương thưởng chưa chắc đã bằng một “chú lính” ở
công ty lớn. Bạn sẽ chọn gì giữa quyền lực và thu nhập?

Hẳn
không ít người đã hơn một lần băn khoăn lựa chọn việc làm sếp ở công ty
nhỏ hay làm “lính” ở công ty lớn. Bên cạnh quyền lực hay thu nhập, sự
lựa chọn của bạn sẽ còn mang lại những giá trị thực tế khác.

“Sếp” của “Người tí hon”


là sếp, lương cũng như các khoản trợ cấp khác của bạn ở công ty “tí
hon” có thể sẽ thấp hơn nhân viên các công ty lớn do doanh thu và lợi
nhuận thấp. Hơn nữa, một số doanh nghiệp nhỏ thường thiếu bề dày kinh
nghiệm và cơ cấu chặt chẽ, điều này khó đảm bảo cho bạn một công việc
ổn định. Cũng phải chấp nhận khả năng bạn có thể bị “kém thế” hơn sếp
hoặc thậm chí, nhân viên ở những công ty lớn.

Tuy nhiên, theo
một góc nhìn khác, khi làm việc cho các doanh nghiệp nhỏ, bạn sẽ đảm
trách nhiều nhiệm vụ khác nhau, có cơ hội chứng tỏ năng lực bản thân.
Khi làm sếp, bạn sẽ được chủ động giải quyết vấn đề lớn nhỏ của công ty
và nắm trong tay quyền điều hành cả đội ngũ nhân viên (dù ít). Ngoài
ra, bạn sẽ tích lũy được nhiều kỹ năng mới trong công việc, cũng như có
môi trường phù hợp để rèn luyện phương pháp quản lý và khả năng lãnh
đạo.

“Lính” của “Gã khổng lồ”

Tính ổn
định, các khoản thu nhập tương đối tốt, cùng rất nhiều cơ hội để bạn
chứng tỏ khả năng, phát triển sự nghiệp của mình – đấy là những ưu điểm
khi bạn “đầu quân” cho một “gã khổng lồ” nào đấy. Bạn cũng sẽ học hỏi
được rất nhiều về sự chuyên nghiệp trong cách tổ chức công việc ở một
công ty lớn. Ngoài ra, là nhân viên của một công ty “hàng hiệu” kể cũng
“oai”!

Tuy nhiên, mặt trái của sự “oai phong” chính là mức độ áp
lực công việc khá cao. Quỹ thời gian nghỉ ngơi quý báu của bạn sẽ nhanh
chóng bị rút gọn khi bạn “tối mắt tối mũi” quay vòng với lịch làm việc
dày đặc, đó là chưa kể việc đôi lúc bạn còn phải đương đầu với sự cạnh
tranh khá gay gắt từ đồng nghiệp.

Bạn sẽ chọn làm gì?

“Sếp” ở công ty nhỏ và “lính” ở công ty lớn, vị trí nào nào phù hợp với bạn nhất? Điều đó phụ thuộc vào tính cách, khả năng, sở thích và kinh nghiệm của bạn.

Nếu
làm sếp, bạn sẽ có uy quyền hơn, nhưng đồng thời trách nhiệm cũng sẽ
nặng nề hơn. “Làm sếp khó đấy, phải đâu chuyện đùa”, bởi những quyết
định bạn đưa ra ảnh hưởng trực tiếp đến sự vận hành của công ty. Do đó,
để trở thành người sếp giỏi, bạn cần phải có thực lực, kiến thức rộng,
khả năng phân tích, đánh giá sắc bén và tầm nhìn xa.

Ngược
lại, có thể hiện tại bạn chọn cách “ẩn mình” trong công ty lớn để thu
thập kinh nghiệm cho nấc thang mới – trở thành sếp cho công ty của
riêng bạn, hoặc củng cố khả năng lãnh đạo ở công ty nhỏ, rồi bất ngờ
một ngày đẹp trời, bạn đứng vào vị trí chủ chốt tại một “gã khổng lồ”
danh tiếng. Những bước đệm ấy là một phần rất quan trọng trong tiến
trình sự nghiệp của bạn.

Điều quan trọng hơn cả không phải
là chuyện làm sếp hay “lính” mà là chọn công việc phù hợp nhất và bạn
thật sự đam mê để qua đó, bạn có thể phát huy hết “nội lực”. Một khi đã
xác định rõ con đường của mình, bạn hẳn sẽ không còn vướng bận bởi nỗi
băn khoăn chọn lựa giữa “lính” và sếp.

Chủ Nhật, 2 tháng 12, 2007

Những blog được yêu thích nhất năm 2007

Giải
thưởng "Sự lựa chọn của các blogger 2007" cho các blog (nhật ký trên
mạng) được yêu thích nhất thế giới vừa được trao hôm 28-11 ở Las Vegas
(Mỹ), với 37 thể loại giải thưởng.


Trên trang web www.bloggerschoiceawards.com, hơn 300.000 blogger đã bỏ phiếu bầu chọn những blog mà họ yêu thích nhất.


Giải thưởng năm nay là một
dấu ấn cho cộng đồng blogger trên thế giới và là giải thưởng lớn nhất
về blog từ trước tới nay. 14.000 đề cử từ những người hâm mộ đã được
gửi tới ban tổ chức là Công ty IZEA chuyên về marketing truyền thông.


Rosie ODonnell, người
giành giải thể loại "Blog của người nổi tiếng" cho blog rosie.com, cho
rằng với chị, giải thưởng còn giá trị hơn giải Oscar. Rosie sinh năm
1962, diễn viên kịch, từng đoạt 11 giải Emmy và là người dẫn chương
trình truyền hình nổi tiếng của Mỹ.


Một số giải thưởng


Blogging hay nhất: Problogger.net


Thiết kế đẹp nhất: Kentuckygurl.com


Blog hay nhất mọi thời đại: cuteoverload.com


Host blog tốt nhất: Blogger.com


Blog về kinh doanh: Optionaddict.Blogspot.com


Blog về từ thiện: Heroesforchildren.Blogspot.com


Blog về giáo dục: Internetsafetyadvisor.info


Blog về giải trí: Officetally.com


Blog về thực phẩm: Veganyumyum.com


Blog về ngoại ngữ: Sedentario.org


Blog cho những người say mê vi tính: Lifehacker.com


Blog sức khỏe: Scienceroll.com


Blog hài hước: Thesneeze.com


Blog về marketing: Copyblogger.com


Blog cho cha mẹ: Thecowgoddess.com


Blog về ảnh: Thepioneerwoman.com


Blog về chính trị: Feministing.com


Blog nhạc pop: Postsecret.Blogspot.com


Blog du lịch: Hostelbuenosaires.blogspot.com


Blog kỳ dị: Dead-silence.org


Theo Tuổi Trẻ

Thứ Sáu, 30 tháng 11, 2007

10 điều lãng phí nhất

















Trong
hành trình tạo dựng một cuộc đời có ý nghĩa, nếu bạn lỡ coi thường một
trong 10 điều thiết yếu dưới đây, coi như bạn đã tự đánh mất một phần
nhựa sống của chính mình.



Sức khoẻ:
Lúc còn trẻ, người ta thường ỷ lại vào sức sống tràn trề đang có. Họ
làm việc như điên, vui chơi thâu đêm, ăn uống không điều độ... Cứ như
thế, cơ thể mệt mỏi và lão hoá nhanh. Khi về già, cố níu kéo sức khoẻ
thì đã muộn.



Thời gian:
Mỗi thời khắc "vàng ngọc" qua đi là không bao giờ lấy lại được. Vậy mà
không hiếm kẻ nếm 8 giờ làm việc qua cửa sổ. Mỗi ngày, hãy nhìn lại xem
mình đã làm được điều gì. Nếu câu trả lời là "không", hãy xem lại quỹ
thời gian của bạn nhé.



Tiền bạc:
Nhiều người hễ có tiền là mua sắm, tiêu xài hoang phí trong phút chốc.
Đến khi cần một số tiền nhỏ, họ cũng phải đi vay mượn. Những ai không
biết tiết kiệm tiền bạc, sẽ không bao giờ sở hữu được một gia tài lớn.



Tuổi trẻ:
Là quãng thời gian mà con người có nhiều sức khoẻ và trí tuệ để làm
những điều lớn lao. Vậy mà có người đã quên mất điều này. "Trẻ ăn chơi,
già hối hận" là lời khuyên dành cho những ai phí hoài tuổi thanh xuân
cho những trò vô bổ.



Không đọc sách:
Sách truyền bá văn minh. Không có sách, lịch sử im lặng, văn chương câm
điếc, khoa học tê liệt, tư tưởng và suy xét ứ đọng. Từ sách, bạn có thể
khám phá biết bao điều kỳ thú trên khắp thế giới. Thật phí "nửa cuộc
đời" cho nhưng ai chưa bao giờ biết đọc sách là gì.



Cơ hội:
Cơ hội là điều không dễ dàng đến với chúng ta trong đời. Một cơ may có
thể biến bạn thành giám đốc thành đạt hay một tỷ phú lắm tiền. Nếu thờ
ơ để vận may vụt khỏi tầm tay, bạn khó có thể tiến về phía trước.











Nhan sắc:
Là vũ khí lợi hại nhất của phụ nữ. Có nhan sắc, bạn sẽ tự tin và chiếm
được nhiều ưu thế hơn so với người khác. Tuy nhiên, "tuổi thọ" của nhan
sắc có hạn. Thật hoang phí khi để sắc đẹp xuống dốc. Hãy chăm sóc mình
ngay từ bây giờ.



Sống độc thân:
Phụ nữ ngày nay theo trào lưu "chủ nghĩa độc thân". Thực tế là khi sống
một mình, bạn rất cô đơn và dễ cảm thấy thiếu vắng vòng tay yêu thương
của chồng con. Bận bịu gia đình chính là một niềm vui. Sống độc thân,
bạn đã lãng phí tình cảm đẹp đẽ ấy.



Không đi du lịch:
Một vĩ nhân đã từng nói: "Khi đi du lịch về, con người ta lớn thêm và
chắc chắn một điều là trái đất phải nhỏ lại". Vì thế, nếu cho rằng đi
du lịch chỉ làm hoang phí thời gian và tiền bạc, bạn hãy nghĩ lại nhé!



Không học tập:
Một người luôn biết trau dồi kiến thức sẽ dễ thành công hơn người chỉ
biết tự mãn với những gì mình biết. Nếu không học hành, bạn đang lãng
phí bộ óc đấy




Theo Chicken Soup