“Nếu
mình không bao giờ có nó nữa, mình cũng chẳng tiếc!”- Tôi nghĩ và thấy
mắt mình nhòe đi khi đứng trong tiệm giặt là. Tôi đang chờ nhận lại
quần Jeans và áo sơmi của Brett- đứa em con của mẹ kế của tôi. Nó 16
tuổi, nghịch phá hết thứ này đến thứ khác. Và bộ quần áo mới này của nó
đã thủng lỗ chỗ và đầy vết thức ăn.
Mệt. Chán. Tôi ngồi bệt xuống sàn, chờ người ta là lại quần áo một lần
nữa. Mà quần áo đâu đã là gì. Brett đã phá hỏng hết giấy dán tường. Ga
giường của nó chỉ thọ được một tuần từ ngày tôi bỏ cả một buổi chiều để
đi mua. Cửa sổ đã phải sửa vài lần vì nó… phá cửa trốn đi bụi! Nhưng
không có gì có thể sánh được sự mệtmỏi về tinh thần mà Brett gây ra cho
cuộc sống bình lặng của tôi.
Tôi biết Brett cần được quan tâm. Bố mẹ Brett cũng ly dị và mẹ Brett
lấy bố tôi khi nó mới 12 tuổi. Nhưng hoàn cảnh tôi nào có khác gì? Mà
tôi cũng thường xuyên cầu nguyện cho nó được hạnh phúc đấy chứ! Tôi vẫn
nhớ câu: “Hãy yêu thương cả người hàng xóm của bạn”. Tôi thấy hoàn toàn
có thể yêu thương hàng xóm của tôi, nhưng sao thấy khó yêu thương đứa
em “ngoại tộc” này quá.
Nhưng trong suốt bốn năm vừa rồi, tôi đã cố ý đối xử với Brett kiên
nhẫn hết sức có thể. Nhưng Brett chưa bao giờ thay đổi cách sống quái
quỷ của nó. Và trong lòng, lúc nào tôi cũng mong ước: “Giá như mình
không phải gặp nó trong nhà mình nữa. Mình không chịu nổi nó nữa rồi!”.
Khi Brett 18 tuổi, nó quậy phá trong một party rồi bị cảnh sát bắt. Sau
đó thì bị gửi tới một trường dạy nghề đặc biệt dành cho học sinh “có
vấn đề về tâm lý”.
Chế độ của trường này rất khắt khe. Nhưng thật đáng ngạc nhiên, trong
số hơn 30 học sinh của lớp, Brett là một trong 5 người đủ điểm tốt
nghiệp.
Vào buổi lễ tốt nghiệp, Brett được biểu dương và lên phát biểu trước
toàn trường. Nó còn được đưa cho một bông hoa hồng để tặng cho người
nào mà nó coi là có ý nghĩ với nó nhiều nhất.
Brett cảm ơn các thầy cô giáo, rồi cảm ơn bố mẹ, cuối cùng là hướng về
phía… tôi: “Tôi cũng muốn cảm ơn người chị, con của bố dượng tôi. Chị
ấy luôn ở cạnh tôi, dù có chuyện gì xảy ra. Đối với bố mẹ tôi thì tôi
là con của họ, và họ có trách nhiệm với tôi. Nhưng chị ấy thì bị “gắn”
với tôi mà không mong đợi. Vậy mà chị ấy vẫn luôn cho tôi thấy chị ấy
thương yêu tôi đến mức nào. Và tôi cũng yêu thương chị ấy y như thế!”.
Tôi đứng lặng đi khi Brett tiến về phía tôi, đặt bông hoa hồng vào tay
tôi và ôm tôi rất chặt. Tôi nhận ra rằng dù tôi luôn đấu tranh thầm
lặng với sự “oán hận” của mình đối với Brett, nhưng nó chỉ nhìn thấy
những gì tôi đã làm cho nó.
Yêu thương là hành động. Có thể chúng ta không hoàn toàn có những
suy nghĩ tốt đẹp về một số người nhất định. Nhưng chúng ta vẫn có thể
yêu thương họ.
Theo blog của Cadaver
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét